giọng mỉa mai đầy cay đắng: – Ái chà! Mới tối qua mà sáng nay đã gặp nhau rồi cơ à. Được lắm, các người được lắm. Các người muốn làm gì thì làm đi, tôi đéo cần nữa. Bố đứng phắt dậy, chỉ tay vào anh Trường, nhưng ông ú ớ không nói lên lời: – Mày ….. mày …… Rồi ông kiềm lại, nuốt nước bọt để cố nặn ra từng chữ: – Chuyện tối qua là do tôi, hoàn toàn là do tôi, cái Liên không biết đó là tôi. Là tôi say nên đã lẻn vào phòng nó làm bậy. Tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm. Anh muốn làm gì tôi chịu