Vinh rất giữ được bình tĩnh và lời hứa của mình nên cô mới dạ một tiếng, cô yêu quý ông vô cùng, cô cũng muốn níu kéo nhưng nghĩ lại nên thôi. Ông với Diễm Trang ngồi dậy và đi đến lại cửa chính, ông tiễn cô ra cửa ngõ để về lại nhà. Khi ông chuẩn bị khép kín cửa ngõ để vô nhà thì có tiếng gọi thất thanh làm cho ông bất ngờ: – anh hai Vinh, anh hai! Chờ em với. – Ơ! Sau em nói 30 phút mà sao đến nhanh vậy? – Vì đường hơi thoáng nên em đến hơi sớm mà! Ông Vinh nghe em trai út mình nói cũng đúng,