Đấy! Như cái hôm học vừa rồi đấy, tôi “đàng hoàng” bao nhiêu thì chị “hở hang” bầy nhiêu! Bả giảng bài cho tôi mà mặc nguyên bộ đồ thun vừa mềm, vừa bó chỉ thiếu từ “mỏng” nữa là đủ, vậy nên chỗ lồi, chỗ lõm cứ bày ra trước mắt tôi, những lúc chị cử động những “khe”, những “rãnh” lại chuyển động theo, may là cổ họng tôi to nên đủ để nuốt kịp nước bọt chứ không thì mất lịch sự chết!