Anh bỗng bật cười ngã ngửa. Tiền anh thiếu gì đâu. Anh nghĩ chắc con bé này nó hiểu nhầm ý sếp nó theo dạng chăm sóc anh tốt. Nên nó cầm mớ tiền đưa anh. Nhưng anh thích sự ngu ngơ đó. Anh có hỏi kỹ thêm thì cô bé đó nói là do sếp đưa tiền bảo chăm sóc anh.
Chắc anh tẽn tò lắm nhỉ.
Không, anh bình thường mà. Anh cầm gói tiền bảo cho con bé, bảo nó về nói với sếp là anh nhận tấm lòng rồi. Về không cần kể thêm gì với sếp nữa. Nó giằng co mãi rồi cũng nhận.
Em thì cứ tưởng. Thế thôi là anh bỏ qua à?
Anh có quyền quyết đâu. Sếp tổng bên anh cơ mà em.
Thế sếp D vẫn phải lo cho sếp tổng anh nữa phải không?