cảnh biển, rồi gọi cho Nguyệt Ánh. Mươi phút sau, hai chị em nàng tới. Vẫn dáng đi yêu kiều và nụ cười duyên dáng hút hồn, nàng tiến về phía tôi. Chúa ơi! Trước mặt tôi giờ đây là hai nữ hoàng chứ không phải một, hai chị em giống nhau như tạc, giống đến từng sợi tóc. Được gặp lại nàng, tôi chết lặng người đi giây lát, trái tim như muốn ngừng đập. Giây phút bối rối qua đi, tôi cố bình tĩnh lại và hồ hởi lên tiếng: – Chào hai nàng kiều, tôi xởi lởi.