Tôi cũng không có ý nghĩ gọi nó vào để dạy bảo làm gì, bản chất tôi lúc bé vốn ngoan ngoãn (đi mẫu giáo thi thoảng sờ ti cô giáo mới ngủ được) lúc lớn nó mới đỡ ngoan đi nên tôi cứ để mặc kệ. Đầu độc được nó càng tốt, nhất là từ sau cái hôm nhìn thấy nó nằm ngửa tơ hơ trên giường mà ngủ, tự dưng trong tôi nhen nhúm dần cái dã tâm rất chi là đen tối, nói gần nói xa chẳng qua nói tiếp… là “xơi” được con bé này thì tốt!