phát ra âm thanh ưm một tiếng. Cả hai cùng lên tiếng: Cả hai ú ớ mắt đối mắt nhìn nhau một hồi lâu không ai nói thêm lời nào, thì ông Vinh chủ động nói trước: – Cháu Cháu có sao không? Bác sơ ý quá! Bây giờ thì Diễm Trang mới định hình lại được khi nghe câu nói của ông Vinh, câu nói ngắn nhưng sao cô cảm thấy hàm ý bên trong rất là dài lê thê, như con sông Sài Gòn chảy uốn quanh qua trung tâm thành phố. Sức nặng của cơ thể ông Vinh thì to lớn, còn thân hình của Diễm Trang thì lại rất bé nhỏ so