sang. Bao nhiêu tôi chấp nhận hết.” Tôi hồi hộp xem anh Hoàn có nhận lời không. Tôi không nghe rõ anh nói gì nhưng thấy anh vào phòng dắt xe máy ra. Tôi mừng rỡ, cắn chặt răng vào cái gối để kìm hãm tiếng reo mừng rỡ. Ban nãy chửi rủa ông Ba, bây giờ tôi lại quay sang cảm ơn ông. Cơ hội ngàn năm đến rồi. Từ đây sang Viện E phải mất nửa tiếng. Vừa đi vừa về nhanh nhất cũng phải một tiếng. Diễm Trang thất vọng với Hữu Tuấn chồng mình bằng cách thở dài “Hươ… Hươ…”, cô nhìn anh có vẻ hơi buồn chút