bước mới giữ được thăng bằng. Một cô gái mặc áo len cao cổ màu trắng cũng đang bối rối loạng loạng chúi về phía trước, không lùi lại được tôi đành giang tay giữ cô lại. Cô gái ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh xắn vừa quen vừa lạ hiện ra trước mắt, đến lượt tôi ngỡ ngàng, ngẩn người tại chỗ. – Xin… lỗi! Phải một lúc tôi mới nói được hai chữ xin lỗi với cái giọng khàn khàn, rồi vội buông tay né sang một bên. Cô gái cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nhoẻn.